32 tuổi, những tưởng tôi đã có một số vốn kha khá với một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một người chồng yêu vợ thương con, một đứa con trai 2 tuổi thông minh kháu khỉnh, một công việc tạm ổn có thời gian coi sóc gia đình. Tôi cũng cảm thấy ưng ý với những gì mình đang có trong tay nhưng đúng là cuộc thế không ai có thể nói trước được. Tôi của thời khắc 4 tháng trước hạnh phúc bao lăm thì tôi của hiện tại lại khổ cực giằng xé bấy nhiêu. Tôi bế tắc và không tìm ra lối thoát trên con đường mình đang đi nên bữa nay viết bài này mong mọi người cho tôi một sự sẻ chia, đồng cảm.
Sáng thứ 7 của một ngày cách đây 4 tháng, tôi đang đi làm thấy mệt, xin nghỉ quay về nhà, bước chân về đến nhà tôi thấy có một chiếc xe lạ đặt cạnh xe chồng ngoài sân, cũng chỉ nghĩ thuần tuý là bạn chồng đến nhà chơi. Tôi mở cổng nhẹ nhõm đi vào, nhìn qua cửa kính vào phòng khách không thấy ai mà đập vào mắt lại là một đôi giầy cao gót của nữ giới. Thực thụ lúc này tim tôi như thắt lại, ngồi yên lấy lại tĩnh tâm một lúc tôi giật cửa chính thì thấy chốt trong.
Chồng vội vàng ngó xuống từ phòng ngủ tầng hai, thấy tôi thì tá hỏa đưa bồ ra trốn ngoài nhà giặt, chạy xuống mở cửa và mong tôi bình tĩnh cho cô gái kia ra về sau đó hai vợ chồng giải quyết. Lúc đó Thực sự tâm tôi như chết, không đủ tỉnh ngủ để hành động bất cứ điều gì. Tôi ngồi yên ở phòng khách 30 phút nghĩ suy cho thật thấu suốt thiệt hơn, không làm rầm rĩ, phần vì nghĩ suy chả hay ho gì trò vạch áo cho người xem lưng, phần vì không muốn láng giềng hàng xóm biết chuyện lại trở nên trò cười cho dương thế.
Tôi gọi cô gái kia xuống cũng chỉ nói một câu độc nhất vô nhị: “Cô đã nhớ kỹ mặt tôi chưa” rồi cho ra về. Hai vợ chồng ngồi nói chuyện một cách cương trực, tôi phỏng vấn và anh đáp hết tuốt luốt những điều tôi hỏi. Chồng khích đã phát sinh quan hệ ngoài luồng được hơn hai tháng nay và dẫn về nhà 3 lần. Cô gái kia đã có chồng con, hai người hợp nhất với nhau quan hệ tình cảm nhưng không để ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.
Tôi hỏi vì sao anh lại dẫn về nhà, làm chuyện đó lên chính chiếc giường mà tối nào cả gia đình vợ chồng con cái đùa vui trên đó? Chồng bảo đi nhà nghỉ lúc nào cũng lo âu có người nhìn thấy nên nghĩ về nhà tôi sẽ không biết được (do điều kiện công tác tôi phải đi từ sáng đến 6h tối mới có mặt ở nhà). Chồng cũng đưa ra một số lý do ngụy biện cho việc ngoại tình chung chung giống như cả thảy những người đàn ông từng đi cặp bồ nêu ra mà báo chí đã phản ánh rất nhiều như: Ham của lạ, thích chinh phục, vợ bận chăm con nên không có nhiều thời kì dành cho mình… Chồng cầu xin tôi lượng thứ.
Phận phụ nữ, tôi nghĩ suy đến ba má già hai bên, con trẻ thư từ, rồi nghĩ chồng bắt bồ mình cần phải coi xét lại bản thân, bên cạnh đó cũng không cam tâm với căn số mình nên đồng ý cho anh thời kì thử thách. Tôi cũng không làm rầm rĩ mọi chuyện, không làm gì kẻ thứ 3, để cho chồng chủ động gọi điện cắt đứt. Tôi không theo dõi, cũng chẳng rà điện thoại vì chẳng thể kiểm soát được suy nghĩ của chồng thì kiểm soát làm gì phần hình thức. Chả biết tôi làm thế có đúng không? Có nhẹ nhõm quá không? Chỉ thấy chồng bảo cảm ơn vì tôi đã đủ tĩnh tâm và cư xử như thế.
Anh là một người đàn ông đẹp trai, tư thế, từng là một người đàn ông mẫu mực, người chồng lý tưởng trong mắt toàn bộ mọi người. Họ hàng, ba má, bạn bè ai cũng bảo tôi may mắn và hạnh phúc khi lấy được anh làm chồng. Chúng tôi yêu nhau 9 năm và cưới được hơn 3 năm. Tôi cũng như bao người phụ nữ khác, hoàn toàn tin vào nhân cách của chồng và sai lầm ở chỗ quá toàn tâm toàn ý chăm lo cho chồng con.
Tôi luôn tạo lập cho chồng một ngoài mặt chỉn chu tư thế, cũng không đặt nặng gánh kinh tế lên vai chồng vì thu nhập của tôi đủ trang trải sinh hoạt phí, chồng làm để tùng tiệm và sắm đồ đoàn. Hôn nhân của chúng tôi xây dựng trên cơ sở ái tình nhưng về sống với nhau cũng không tránh khỏi những cộc. Qua cuộc sống hôn nhân rồi mới biết tình ái là có hạn dùng và chẳng có tình nào vĩnh cửu trường tồn với thời kì.
Con trai tôi năm nay mới hai tuổi nhưng cháu là một đứa trẻ khá nhạy cảm. Trong một lần mất tĩnh tâm, tôi đã cãi nhau với chồng trước mặt cháu và bỏ xuống tầng một. Cháu khăng khăng không ngủ, bắt bố bế xuống chỗ mẹ, lại bắt mẹ bế lên chỗ bố, rồi bắt bác mẹ nằm cạnh xoa lưng ru ngủ. Cháu bảo “Bố ăn mẹ đi”. Buổi tối cả nhà nằm xem tivi trên giường vợ chồng tôi thường hôn trộm nhau, cháu nhìn thấy hỏi thì bố cháu lại bảo bố đang ăn mẹ, bố ăn con nhé. Thế là hai bố con nó lại hôn hít nô giỡn. Giọng con ngọng nghịu, ánh mắt chứa chan, hai chúng tôi đều bật khóc. Thực thụ không nghĩ con mình lại mẫn cảm như thế này. Tôi đồng ý lượng thứ và cho chồng một cơ hội làm lại.
Rốt cục cuộc sống của chúng tôi đã quay trở lại với sự bình lặng vốn có nhưng giữa chúng tôi đã không còn được hạnh phúc như trước kia. Sự việc đó giống như một cái xương mắc ở cổ, nuốt không nổi mà nhổ không ra, vô cùng khó chịu. Nỗi đau này chỉ có ai sang trọng rồi mới hiểu. Mới ngày hôm trước tôi vẫn nghĩ sẽ ly dị ngay khi chồng làm phản, thế mà hôm nay tôi vẫn phải cắn răng sống chung với lũ, vết thương ấy mỗi càng ngày càng loét rộng miệng.
Tôi với chồng đang cố xây dựng lại tình cảm đã mất nhưng khôn xiết gượng gạo. Sự ám ảnh khi tận mắt bắt quả tang chồng dẫn gái về nhà ám ảnh và ăn mòn tâm khảm tôi, chỉ cần bước chân vào đến cổng tôi lại cố tìm xem có chiếc xe lạ nào dựng gần xe chồng, có đôi giầy cao gót nào đặt ở vị trí ấy, có người đàn bà lạ nào mặc cái váy kẻ, cầm cái túi xách màu ấy đi từ tầng hai xuống?
Tôi cũng phải nói qua mình là một người khôn xiết mạnh mẽ và lý trí, lúc nào cũng phải đè nén nỗi đau ấy xuống. Trong tôi đang chiến đấu giữa hai con người, một người muốn dứt áo ra đi và một người hy sinh nhẫn nhục chịu đựng. Nỗi đau này chồng tôi không hiểu được, không cảm nhận được. Tôi tự xây dựng cho mình một bức tường thành tưởng như vững chắc lắm, thế nhưng thực tại nó phong thanh dễ vỡ hết sức. Từ ngày đó chồng tôi trở nên người đàn ông toàn tâm toàn ý đối với gia đình, về sớm cùng vợ nấu cơm, trông con cho vợ đi với bạn bè. Sáng chủ nhật cùng vợ con đi uống cà phê ăn sáng thay đổi không khí.
Tôi trở nên người đàn bà yêu bản thân mình hơn với phương châm sống “Người không vì mình trời chu đất diệt”. Tôi làm đẹp, mua sắm xống áo đẹp, nhưng không phải vì chồng; tôi biết mình có đẹp thế nào chăng nữa cũng chẳng thể bằng xúc cảm mới lạ đối với cô bồ của chồng được. Đến đẹp như hoa hậu mà còn chả giữ được chồng nữa là…
Sống với nhau gượng gập nên ngày một cảm thấy việc tôi cho chồng tôi một nhịp là sai trái. Đã biết trước kết thúc một câu chuyện buồn vì sao vẫn cứ cố để duy trì nó. Tôi không vượt qua được suy nghĩ của chính mình, trước mặt chồng và mọi người tôi dùng lý trí để giấu giếm cảm xúc hết sức tốt nhưng quay lưng nỗi đau lại ùa về.
Ngay lúc này ngồi viết những dòng này tôi đích thực muốn buông tay, muốn được sống vì mình không phải suy nghĩ hộ ai, cho ai nữa. Tôi không muốn mở mắt ra đã phải tự trấn an bản thân hôm nay cần thế hơn bữa qua. 4 tháng trôi qua mà sao nỗi đau này vẫn còn như vừa mới đến. Các anh chị từng trong hoàn cảnh này xin hãy cho tôi một lời khuyên. Tình thực cảm ơn.
Diệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét