Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

Mẹ chồng chửi bới khi tôi gần gụi những con - VnExpress.

Bà không chỉ chửi trong nhà, còn đi rêu rao khắp nơi tôi láo toét, chửi bà, bà phải hầu hạ tôi nên ốm không khỏi được. Tôi không muốn không khí trong nhà nặng nề nhưng nếu cứ nhẫn mãi tâm hồn con sẽ trở nên thế nào? Tôi muốn tham khảo ý kiến mọi người xem nên xử lý ra sao cho yên ấm. Mẹ chồng khá vất vả để mưu sinh và nuôi con vì không có nghề nghiệp ổn định, làm công nhân rồi về chế độ một lần hưởng trợ cấp, không có lương hưu.

Bà khó chịu, cứ đến tối tôi nhắc con đi ngủ là bà chửi đồ nọ đồ kia, rồi khinh bà ít học, vô văn hóa, sợ con tiếp xúc với bà không thành người tốt. Là người mẹ ai chả muốn được gần gũi, xót thương con, đi làm cả ngày về muốn được ôm con, cưng nựng, vậy mà với tôi những điều đó lại là cái tội sao? Có hôm tôi nịnh được con vào ngủ với mình rồi đến khi bà xem tivi xong lại vào bế cháu đi không cho ngủ cùng.

Tôi còn phải bỏ việc vì quy định của cơ quan mới đi làm không được thành hôn và sinh con để cưới anh.

Tôi biết vậy nên rất thương gia cảnh nhà chồng và tự hứa cùng anh đảm nhận việc nhà, núm gây dựng kinh tế gia đình khá hơn. Con tôi bà cũng khó chịu ra mặt, chào hỏi bà cũng chửi hỏi làm gì người vô văn hóa. Tôi rất đau lòng vì bà dạy cháu như thế. Trước khi cưới tôi cũng biết sơ qua hoàn cảnh nhà anh, bố chồng đi xa và có vợ khác nên bỏ mẹ chồng cùng anh ở quê.

Con tôi lớn hơn không bú mẹ nữa, bà bế cháu sang phòng khác ngủ với bà. Thời gian gần đây mẹ chồng ốm, tôi bảo con sang ngủ với mẹ cho bà nghỉ, với cả đỡ lây bệnh vì bà bị bệnh có khả năng lây cao. Tôi rất buồn và nhớ con, nhưng nghĩ bà không có ông nên buồn, quý cháu mới thế, vì vậy tôi cũng nhịn nhục. Hường. Đến lúc sinh bé thứ 2, mẹ chồng vẫn thế.

Những đêm chồng đi làm ca, con ngủ với bà, tôi chỉ biết khóc mong được ôm con vào lòng. Khi tôi sinh bé thứ nhất, mẹ chồng đuổi anh ra và lên ngủ cùng giường với mẹ con tôi với lý do "Đêm còn trông cháu".

Tôi than thở với chồng, anh khó chịu ra mặt bảo cứ kệ bà, muốn làm gì thì làm, xưa nay con vẫn ngủ với bà giờ đột sinh sự.

Biết tôi cưới không ít người ngỡ ngàng vì có nhiều người điều kiện kinh tế hơn đeo đuổi tôi rất lâu. Cưới xong, sinh con rồi tôi lại tìm việc mới, kinh tế cũng khá hơn, tu tạo nhà cửa, mua sắm đồ tạm đủ nhưng cuộc sống gia đình thật đáng buồn. Tôi lấy chồng gần chục năm, có hai con. Lịch sử lặp lại, con tôi xa lánh mẹ, bé bảo "Bà bảo mẹ chỉ đẻ ra chứ không nuôi, bà bảo phải yêu bà ghét mẹ".

Mẹ chồng có vẻ sợ tôi được anh yêu chiều thì phải.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét