Không nề hà, ai hỏi gì ông cũng sẵn sàng giải đáp, nói chuyện vui vẻ với mọi người

Chúng tôi gọi ông là “bác sĩ của làng” bởi dù nhà nào xa và đường đi khó đến mấy, mỗi khi bà con cần ông cũng sẵn sàng tới tận nơi dù có phải băng rừng, vượt suối!”. Chiều chiều, sau những giờ phút đi quanh làng chăm nom sức khỏe cho người dân, ông Lạn lại trở về vui thú điền viên cùng những bạn già trong vùng cây cối xanh mát của làng. Ông lấy đó làm niềm vui cuộc sống của mình. Cuộc sống của người dân cứ bình yên như khi vừa mới lập làng.
Nghỉ việc ở cơ quan, nhưng khi về với bà con, ông lại thêm lần nữa sử dụng chuyên môn của mình vào công tác cứu người chữa bệnh. Đã gần 15 năm nghỉ hưu, gần nửa thế kỷ gắn bó với nghề y nhưng chưa lúc nào ông thấy mỏi mệt hay chùn bước, bởi ông tin những việc mình làm sẽ đóng góp một phần nhỏ bảo vệ sức khỏe cho dân chúng, xây dựng quê hương, xóm làng ngày càng văn minh hơn! Cứ thế, ngày ngày ông lại cùng túi thuốc và chiếc xe đạp đã gắn với mình mấy chục năm trời rong ruổi trong những con ngõ ngập màu xanh của chè tàu, của cây trái để đến chăm nom sức khỏe cho những người bệnh.
Vào nhà ông, ngôi nhà nhỏ bé nằm ở giữa làng rộn tiếng cười đùa của lũ trẻ xung quanh. Ông sinh trưởng trong một gia đình nghèo của làng Đại Bình hiền hòa bên dòng sông Thu Bồn quanh năm xanh biếc. Tâm sự với tôi, ông san sớt: “Mình cứu họ là bổn phận thôi, không có tiền nong gì đâu.
Ông kể, có lần ông nhiễm bệnh nặng, trong lúc đi khám cho người bệnh về thì khuỵu xuống giữa đường, người làng vội đưa ông đi cấp cứu rồi chuyển xuống Đà Nẵng nằm viện điều trị đúng 21 ngày. Theo lý giải của ông Lạn thì phần nhiều cư dân ở đây đều làm nghề nông. “Ngày ấy, người dân ở đây còn thiếu thốn lắm, tôi cùng các anh em viên chức y tế đảm trách cả một vùng rộng phải căng sức ra để đến được các thôn cấp phát thuốc, khám chữa bệnh cho người dân!”, ông tâm tình.
Bởi phần nhiều người dân nơi đây trình độ dân trí còn thấp, việc hiểu biết để phòng các loại bệnh thường gặp còn hạn chế. Người dân mình vẫn còn nghèo lắm, không có tiền, phải giúp họ thôi, 'Lương y như từ mẫu' mà. Bao lăm năm qua, ông đã cứu chữa cho hàng ngàn người đau ốm qua cơn nguy khốn, dù chỉ là một y sĩ nghỉ hưu, nhưng mấy chục năm qua, biết bao lăm người dân đau ốm hay rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh đã được ông cứu chữa kịp thời, thoát khỏi cái chết.
Là một bác sĩ, ông ý thức được nghĩa vụ của mình là phải tận tâm chữa bệnh cứu người. 208 nhân khẩu thì có tới hơn 300 người thuộc hàng lão, trong đó 79 người đã trên 90 tuổi. Điển hình, vào một buổi tối năm 2001, một bệnh nhân tên Huỳnh Khương (72 tuổi) uống rượu say bị cơn tăng áp huyết, người thân đã tưởng ông tử vong nhưng khi ông đến rà thì bệnh nhân này đang rơi vào trạng thái chết giấc hiểm.
Thấy tôi nô nức đếm những bằng khen, huy chương ghi nhận những đóng góp của ông trong công tác chăm sóc sức khỏe nhân dân, ông cười nhân hậu: “Phần thưởng ý nghĩa nhất với tôi chính là lòng tin yêu, coi trọng của bà con mình! Tôi chẳng mong gì hơn nữa!”.
Dù gia đình nghèo khó nhưng ông học rất giỏi, sau khi tốt nghiệp Trường y dược khoa ( Cán sự y tế ) tại Sài Gòn năm 1973, ông đã quyết tâm mang cái thuốc về chăm nom sức khỏe cho bà con mình. Bởi hơn ai hết, ông hiểu được những thiệt thòi của người dân nơi miền núi mình sinh sống. Ông ngồi thanh thoát bên hiên nhà đợi người nhà nấu nước lá mang lên đãi khách.
Đến hiện, ông Huỳnh Khương vẫn rất khỏe mạnh và luôn coi người bác sĩ già này là người bạn tri kỷ của mình.
Trò chuyện với tôi, lão bác sĩ già không nhắc gì đến nỗi vất vả của nghề hay những hy sinh để toàn tâm toàn ý cho công việc, ông coi đó là trách nhiệm phải làm, tự nhiên như lẽ sống.
Làng Đại Bình lại là chốn cây trái Nam Bộ giữa lòng miền Trung. Lão bác sĩ của làng Nghe tôi hỏi thăm, anh Nguyễn Văn Hải ( trú thôn Đại Bình, Nông Sơn, Quảng Nam ) vồn vã giới thiệu về lão thầy thuốc già với vẻ rất ái mộ, tự hào: “Đó là tấm gương sáng của làng chúng tôi đấy! Ông đã làm được nhiều điều khiến ai cũng phải nể phục!”.
Trong câu chuyện thân tình, ông cởi mở như tính cách của người Đại Bình vốn thế. Có nhẽ, nhân tố thực phẩm cũng phần nào đóng góp vào tuổi thọ kéo dài của những cụ già cao tuổi.
Một điều đặc biệt là mặc dù chỉ cách một con sông, nhưng phía bên kia là Trung Phước thì bom đạn liên tiếp nổ ra, bên này làng Đại Bình lại tịnh vô không có một viên đạn nào lạc tới. # Vào việc mình làm nhiều hơn. Tấm lòng như từ mẫu Sau thời kì 47 năm công tác, ông nghỉ hưu về lại sống cuộc sống thanh tịnh của làng xóm. Đã có hàng trăm trường hợp bệnh nhân được ông sơ cứu kịp thời rồi chuyển lên tuyến trên mà người bệnh được cứu sống.
Trò chuyện với tôi, ông vẫn nhớ như in những ca cấp cứu mà ông đã giành lấy sự sống ngay trong tay thần chết. Nhìn chung, mỗi cụ ông, cụ bà ở làng sống lâu đều có một cách sinh hoạt khác nhau, nhưng điểm chung giữa họ là đời sống sinh hoạt đơn giản, hoạt động nhiều cũng như chế độ ăn uống hợp lý, đó chính là chiếc chìa khóa dẫn tới bí quyết sống lâu của họ.
Mình phải giúp mọi người cho đến khi mình chết thì thôi!”. Sau 1975, ông về quê hương, lúc đó vừa chấm dứt chiến tranh nên viên chức y tế thiếu thốn, việc trông nom sức khỏe cho người dân được chính quyền cách mạng rất quan tâm nhưng vì thiếu nhân công nên ông phải kiêm công việc của nhiều thôn làng khác nhau.
Tháng nào ông cũng ghé thăm người dân trong các thôn mấy lần. Bên cạnh đó, điều kiện kinh tế của họ còn khó khăn … Không chỉ tham dự chữa bệnh cứu người, ông còn tích cực dự các hoạt động tuyên truyền bảo vệ sức khỏe cho người dân trong vùng. Dù tuổi cao, đường sá đi lại khó khăn, nhưng ông không quản hôm sớm mưa nắng đi đến các thôn làng xa xăm để khám chữa bệnh cho bà con.
Lão thầy thuốc ấy là Nguyễn Lạn, 72 tuổi. Mỗi khi thấy bóng ông từ đằng xa, lũ trẻ vui vẻ ra đón chào, quây quần bên ông để nhờ ông hướng dẫn cách phòng các loại bệnh ở người. Đặc biệt có nhiều cụ dù đã ở cái tuổi gần đất xa trời, nhưng hằng ngày vẫn đoàn luyện sức khỏe bằng cách xách nước tưới rau, trồng hoa màu theo vụ mùa.
Những bí quyết trường sinh Một điều khôn xiết thích là ngôi làng này có 1. Ngày ông từ bệnh viện về, người dân trong làng đón ông ngay từ đầu đường vào làng với những cái bắt tay, những lời hỏi thăm đầy tình cảm.
Thuở nhỏ, ông đã mang một ước vọng lớn lao đó là được học tập và mang những tri thức về thay đổi cuộc sống người dân nơi này. Trưởng thôn Đại Bình - Trần Kim Hùng góp chuyện: “Ông Lạn là người rất tận tâm với bệnh nhân. Ông bảo, dù giờ đã có tuổi nhưng ông vẫn khỏe lắm, ông sẽ nạm khôn xiết mình để tiếp phục vụ khám chữa bệnh cho dân chúng.
Ông thấy cảm kích khôn xiết, lại càng tin tưởng. Theo luật pháp & Cuộc sống. Nên chi, khẩu phần ăn hằng ngày của họ đẵn là thực vật. Trong tình huống nguy cấp ấy, ông cùng người thân bệnh nhân đã tức tốc vượt núi băng rừng ngay giữa đêm khuya đến trọng tâm y tế huyện để thực hành các biện pháp cấp cứu nhằm giành lại sự sống cho bệnh nhân.
Cứ thế, làng Đại Bình và lão thầy thuốc già cứ sống chan hòa cùng những lão nông tri điền khác ở vùng đất yên bình này. Bao nhiêu năm làm nghề trị bệnh cứu người, ông chưa có một ngày nghỉ ngơi. Trong gian nhà nhỏ đơn sơ của ông, tủ thuốc chính là thứ giá trị nhất mà ông có.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét